Nói những lời này xong thì cả người vô diện ma cũng thoải mái hẳn.

Đây là những lời hắn thường dùng trong thời gian cung phụng ác ma Thương Bạch Crowley ở Vực Sâu, mỗi tên thuộc hạ ác ma của Crowley ít nhiều gì cũng có thể nói một hai câu.

Vô diện ma tùy tiện sửa lại một chút rồi dùng cho Ôn Văn, cảm giác cũng không có gì không ổn.

Nghe xong những lời gần như là miệt thị này, Phục âm cười ha hả, cười thì cười nhưng tóc đen sau lưng đã kết thành một cái mặt khổng lồ, bởi vì do tóc tạo thành nên đó là một cái mặt rổ rất khó hình dung.

Đối diện với cái mặt kia vô diện ma giống như một con thuyền ba lá đối mặt với con thú khổng lồ dưới biển sâu!

Thấy dáng vẻ này của Phục m, các thành viên Đọa Thần Huyết ở xung quanh vui sướng hoan hô, đây chính là dáng vẻ chân chính của Hủ Huyết Giả mà bọn chúng thần phục!

Phục âm đứng thẳng người, hiện giờ hắn đang đại diện cho Đọa Thần Huyết, vì thế hắn thực trịnh trọng nói: "Sợ hãi? Phán xét? Bọn mày muốn tuyên chiến với Đọa Thần Huyết à, bọn mày đã chuẩn bị sẵn...."

Lúc Phục âm nói chuyện, cơ thể vô diện ma đột nhiên bao phủ một tầng kim loại màu tím đen, bao lấy cả người hắn.

Sau đó từ trong trạng thái kim loại lỏng kia bước ra một người giống Phục âm như đúc!

Phía sau người này cũng có một cái mặt được tạo thành từ tóc đen, có điều gương mặt này chỉ cao hai mét, hơn nữa còn là bản chibi....

Phục âm đang trịnh trọng đại diện Đọa Thần Huyết lớn giọng đáp lại lời của 'Hắc Thập Tự' khựng lại, trừng to mắt nhìn vô diện ma, trong khoảng thời gian ngắn có chút không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Vô diện ma khiếp sợ sờ sờ gương mặt mình, sau đó cười phá lên.

Đám thành viên Đọa Thần Huyết ở xung quanh đều rơi vào trạng thái im lặng kỳ lạ, hiện giờ xuất hiện hai Hủ Huyết Giả, bọn chúng có chút không biết ai mới là thật.

Đại khái qua tầm mười mấy giây Phục âm mới nhận ra người trước mắt đang bắt chước tướng mạo và năng lực của mình!

"Đáng chết, tất cả bọn mày đều đáng chết!"

Phục âm phẫn nộ, cái đầu khổng lồ ở phía sau há to miệng nuốt lấy bản chibi kia, dễ dàng cắn nát.

Vô số tóc đen quấn quanh thân mình vô diện ma, đột nhiên khép lại, vô diện ma kích hoạt một tầng tóc đen mỏng phòng ngự nhưng không cản được một giây đã bị nghiền nát, một lượng lớn tóc đen bao phủ nơi đó.

Nhưng khi tóc đen tan hết thì trên mặt đất không hề có một giọt máu nào, hiển nhiên vô diện ma đã bị cứu đi...

"Nói tới là tới nói đi là đi, bọn chúng rốt cuộc là ai? Sao lại tới đây? Tao không quản sau lưng chúng có cấp Tai Biến hay không, tao muốn trả thù, tao muốn giết..."

"Aiz... thôi bỏ đi, trước tiên không nói những chuyện này, chúng ta rút khỏi đây thôi, cứ điểm này không dùng được nữa rồi..."

Cho dù Phục âm giận tới phát cuồng nhưng hắn cũng chỉ có thể cố nén lửa giận, còn trì hoãn nữa thì người của bọn hắn sẽ bị đội quân Hiệp Hội Thợ Săn chặn lại ở nơi này, sẽ phải gánh chịu tổn thất lớn hơn.

Hủ Huyết Giả tuy mạnh nhưng thế lực Hiệp Hội Thợ Săn lại càng mạnh hơn!

...

"Hoan nghênh trở về, mày chính là công thần, tuần này mày không cần phải làm bài tập, ngoài ra tao sẽ thưởng cho mày một cái máy chơi game." Ôn Văn cười hè hè với vô diện ma vừa trở về.

Đứng trên mặt đất trạm thu nhận, đến bây giờ vô diện ma vẫn còn cảm thấy sợ hãi, khi nãy chỉ cần Ôn Văn chậm một giây thôi là hắn đã bị mớ tóc đen kia đâm xuyên.

Đừng thấy hắn có thể bắt chước hình dạng và khả năng của Hủ Huyết Giả, nhưng dù sao thì hắn cũng chỉ là cấp cấp Tai Nạn trung tự mà thôi, bắt chước cũng có giới hạn, ở trước mặt Hủ Huyết Giả hắn chả khác gì con kiến.

Đối với phần thưởng của Ôn Văn, nếu là trước kia thì vô diện ma khẳng định sẽ cười nhạt, nhưng bây giờ ở trong ngục giam khủng khiếp này, hắn cũng không có cách nào yêu cầu phần thưởng xa vời.

Huống chi ở trong hoàn cảnh trạm thu nhận thì thứ có thể giết thời gian chính là thứ tốt, mà máy chơi game chính là món đồ tốt nhất để giết thời gian.

Trong phòng giam ở khu Tai Nạn hiện giờ thì chỉ có phòng giam của Đào Thanh Thanh là có máy chơi game, gần đây đám quái vật thích nhất là xuyên qua chắn song phòng giam xem Đào Thanh Thanh chơi một trò chơi có tên là huyết thống chúc phúc, mỗi lần thấy cô nàng tay tàn chết trong game liền bóp cổ tay thở dài...

"À đúng rồi, những lời mày nói với Hủ Huyết Giả khi nãy..." Ôn Văn đột nhiên nói với vô diện ma.

Vô diện ma run run, sau đó cẩn thận dò hỏi: "Ý của ngài là, tôi không nên nói những lời đó à?"

Ôn Văn lắc đầu: "Không, ý của ta là sau này nếu ra ngoài làm nhiệm vụ, mấy lời này phải nói nhiều một chút, nếu biết thì cứ nói."

"Đã hiểu ý đại nhân, sau này làm việc cho ngài nhất định sẽ hoàn thành thật đẹp." Vô diện ma cúi thấp đầu, dáng vẻ trông như một con chó.

Có điều cũng khó trách vô diện ma nịnh nọt Ôn Văn như vậy, hi vọng ác ma có liêm sỉ thì không bằng hi vọng người mê cờ bạc có lương tâm.

Lúc ở Vực Sâu, địa vị của vô diện ma hắn ngay cả con chó của Crowley cũng không bằng, mà sức mạnh của Ôn Văn biểu hiện trong trạm thu nhận lại xấp xỉ với Crowley, hắn quỳ liếm Ôn Văn cũng không có chút chướng ngại tâm lý nào.

Sau khi rời khỏi phòng giam của vô diện ma, biểu cảm của Ôn Văn lạnh đi, lần tập kích cứ điểm Đọa Thần Huyết này thiệt hại vượt quá dự tính của Ôn Văn.

Lúc kéo nhóm quái vật trở lại, mặc dù động tác của Ôn Văn rất nhanh chóng nhưng vẫn có hai con quái vật bị Hủ Huyết Giả giết chết, cộng cả quỷ ăn xác bị tiêu diệt trước đó thì tổng cộng có ba con quái vật bị vùi thây trong cứ điểm Đọa Thần Huyết.

Điều này làm Ôn Văn đau lòng không thôi, từ trước tới nay vẫn luôn là Ôn Văn chiếm tiện nghi của người khác, lần này lại là mình chịu thiệt?

Vì thế Ôn Văn lôi ra một quyển sổ nhỏ, bên trên ghi lại cái tên Hủ Huyết Giả.

Đợi đến sau này đủ thực lực, Ôn Văn chắc chắn sẽ tìm ra tên đó, để hắn phải nhả trả lại phần thiệt hại này!

Trên quyển sổ này còn có tên của những người khác, ví dụ như Ngô Vọng, Ôn Lệ này nọ kia, đều là những người Ôn Văn biết, chỉ cần thực lực đủ thù Ôn Văn sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào!

Thật ra thì tập kích phân bộ một tổ chức bí mật mà chỉ chết có ba quái vật cấp Tai Hại, đổi lại tổ chức khác thì có lẽ đã sướng tới phát rồ rồi.

Nhưng Ôn Văn thì chỉ cần thu hoạch không đạt tới mức tối đa hóa thì chính là có tổn thất, vì thế đối với anh lần này chính là bị lỗ.

Có tổn thất cũng có thu hoạch, thu hoạch đầu tiên chính là bắt được quái nhân màu xanh da trời có khả năng dịch chuyển tức thời kia, một cái khác là vô diện ma thành công bắt chước Hủ Huyết Giả!

Sức chiến đấu chính diện của quái nhân màu xanh da trời không đáng nói tới, trong nhóm cấp Tai Nạn, chỉ sợ còn không bằng cô bé quàng khăn đỏ.

Nhưng năng lực của hắn lại làm Ôn Văn kinh ngạc, hắn có năng lực thuộc tính không gian!

Đầu tiên là có thể tiến hành dịch chuyển tức thời, chỉ cần là nơi tầm mắt nhìn tới thì có thể nháy mắt di chuyển tới đó, sau khi có năng lực này thì tính cơ động của Ôn Văn trở nên mạnh tới biến thái.

Tốc độ có nhanh cỡ nào cũng sao có thể so với nháy mắt dịch chuyển tới nơi chứ?

Có điều dịch chuyển tức thời thuộc về thể chất của quái nhân màu xanh da trời, muốn sử dụng năng lực này thì cần phải chuyển thể chất.

Nhưng quái nhân màu xanh da trời còn một năng lực khác, có thể đặt vào nhẫn, chỉ cần búng tay là có thể thực hiện.

Đó chính là lưu lại dấu mốc không gian ở nơi từng đi qua, sau đó chỉ cần búng tay là có thể làm mình dịch chuyển tới vị trí được đánh dấu!

Loại dấu mốc không gian này theo lý thuyết thì có thể nháy mắt di chuyển tới một nơi khác trên địa cầu, nhưng bởi vì giới hạn bởi năng lực cảm nhận của quái nhân màu xanh da trời nên tối đa chỉ có thể dịch chuyển tới dấu mốc trong phạm vi trăm dặm mà thôi!

0.19749 sec| 2407.852 kb